Tôi “cúp điện” hoàn toàn trước em. Nhưng chợt nhớ đến cái giá 80 đô nên gắng “đóng gạch” cho đỡ phí. Tóm lại hôm đó chỉ có mình em sướng, còn tôi vừa nhức đầu vì "cô bé" bốc mùi không mấy dễ chịu vừa xót tiền vừa hoang mang cực độ.
Tôi có một chuyện hết sức tế nhị và đang chủ tâm muốn “bỏ bom” và ổ kiến lửa này để giải tỏa bức xúc của bản thân. Qua đây, tôi cũng cảnh cáo luôn cho các chị em. Xem như một mũi tên trúng hai đích.
Nói thật, bây giờ có đẩy đến trước mặt tôi một em chân dài, ngực nở, da trắng, dáng xinh chưa chắc tôi đã dám yêu. Vì phụ nữ vốn nhiều bí ẩn và bất ngờ quá. Thậm chí càng khám phá sâu tôi càng thấy hãi hùng là đằng khác.
Xưa nay phụ nữ được ca ngợi là phái đẹp, là hương hoa. Nhưng thật tiếc không phải hoa nào cũng thơm. Tôi cũng biết điều ấy nhưng sao tôi vẫn hãi. Xin thưa, tôi đây không phải tay gái gú chơi bời nhưng tôi cũng suýt mất mạng phải bỏ của chạy lấy người. Nói vậy để các bạn đủ hiểu mức độ hãi hùng của tôi thế nào rồi.
Tôi và em quen nhau nhờ bạn bè mối lái. Ấn tượng ban đầu của tôi về em quá tuyệt. Vì em da trắng nõn, mặt dễ nhìn, thân hình chữ S. Vừa nhìn là tôi đã muốn làm tới luôn. Tôi cứ tích cực cầm cưa mất 3 tháng thì em “đổ”.
Ở bên em, tôi mới thấy dục vọng đàn ông tầm thường thế nào, bởi em quá thơm, quá quyến rũ. Nhưng tôi là người đàn ông đàng hoàng, dù muốn lắm nhưng không thể nào đặt chữ “dục” lên trước chữ “tình”. Nghiến răng chịu đựng thêm 3 tháng nữa, lúc ấy em mới đồng ý cho lên giường.
Tôi “cúp điện” hoàn toàn trước em. Nhưng chợt nhớ đến cái giá 80 đô nên gắng “đóng gạch”
cho đỡ phí (Ảnh minh họa)
Tôi xin kể tiếp chuyện của mình. Tôi đã rất hồi hộp và chuẩn bị kĩ lưỡng cho lần đầu này. Không như các anh khác lôi cho bằng được người yêu lên giường mà kẹt xỉn chỉ bỏ tiền ra đủ để vào nhà nghỉ. Tôi bỏ hẳn 80 đô cho một phòng khách sạn qua đêm. Thôi thì bạn gái có lòng mình cũng có dạ.
Mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ gợi cảm cho đến khi chúng tôi sắp nhập cuộc. Xin lỗi vì có thể hơi thô, nhưng khi chuẩn bị oral sex thì tôi lập tức nín thở tái mặt. Tôi choáng mất mấy giây để định thần mùi thơm từ đâu toát ra. Nó không giống mùi sữa tắm hay nước hoa tôi từng ngửi thấy ở em. Đó chính xác là mùi hôi, cái sự hôi tắt thở của thứ mắm tôm ươn sình ngày nắng.
Hứng tụt mất một nửa nhưng tôi cố gắng giữ sĩ diện cho nàng. Tôi nhanh trí chuyển tư thế và kiểu "yêu". Định thần là thế nhưng tệ thay cái mùi quái gở đầy ám ảnh đó cứ lởn vởn sộc vào mũi tôi.
Tôi “cúp điện” hoàn toàn trước em. Nhưng chợt nhớ đến cái giá 80 đô nên gắng “đóng gạch” cho đỡ phí. Tóm lại hôm đó chỉ có mình em sướng, còn tôi vừa nhức đầu vì mùi không mấy dễ chịu vừa xót tiền vừa hoang mang cực độ.
Từ sau lần đầu tiên ấy, tôi vô cùng nghi hoặc và coi thường mùi thơm trên người em. Nó làm cho tôi có cảm giác em chỉ tắm và xịt nước hoa những phần phô diễn ra bên ngoài. Còn bao nhiêu hang động, khe suối đều bị bỏ hoang tàn không vệ sinh. Ngay trên người còn thế, tôi thật không dám tưởng tượng ra căn phòng và nhà cửa nhà em như thế nào.
Tôi không vì thế mà vứt dép chạy ngay, chỉ thấy tiếc cho một bông hoa đẹp bốc mùi từ bên trong. Vì thế tôi bắt đầu nói xa nói gần chuyện sinh lý. Tôi nghĩ với ổ bệnh nặng mùi để lâu năm thì chắc chắn có bệnh, và khả năng cao là lây sang những thằng kém may mắn như tôi. Nhưng em ngây thơ quá không hiểu, lại cứ tiếp tục mời gọi tôi.
Tôi ham thì có ham, nhưng mùi bốc từ vùng ấy ra thì tôi không chịu được. Tôi đã nhắm mắt nhắm mũi thử lần thứ hai. Mặc dù trước đó đã tế nhị đẩy em đi tắm nhưng cái mùi kia vẫn không cải thiện được nhiều lắm. Vì em, tôi thề, cạch tới già tất cả các món liên quan đến mắm, có mùi mắm. Với hũ “mắm chúa cái” này cũng thế, không thay đổi được thì “thôi đẩy”.
Khó nhất là tìm ra một lý do để chia tay mà không làm tổn thương lòng tự trọng cái đẹp của một người phụ nữ. Tôi khổ sở nói xa nói gần, rằng chưa muốn kết hôn, rằng nhà bố mẹ nghèo, anh em đông, làm dâu sẽ rất khổ. Thậm chí còn nói lố là có nguy cơ vô sinh cao. Vậy mà em vẫn cứ dai dẳng chứng minh tình yêu.
Sức hèn kế mọn, trời không chịu đất nên tôi phải chơi bài ngửa. Tôi chỉ cho em xem ảnh cây hoa xác chết. Tôi hỏi “Đẹp không?”, em bảo “Lạ và độc quá anh ơi”. Tôi nói tiếp “Nhưng nó tỏa ra mùi xác chết thối rữa”. Em nhăn mặt “Eo ôi, thế ai mà dám lại gần”. Tôi chớp thời cơ nói nhanh như sợ không đủ can đảm để nói: “Em cũng vậy, đó là lý do anh muốn chia tay”.
Đó là cách hay nhất mà tôi có thể nghĩ ra được để chia tay em trong hòa bình. Ai ngờ em đỏ mặt đứng phắt dậy bỏ về và từ đó không bao giờ liên lạc lại nữa. Đến facebook, điện thoại em cũng chặn. Từ đó đến nay, ở đâu có tôi là em không dám xuất hiện. Tuy áy náy nhưng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Các bạn đọc xong bài này có đánh giá tôi là thằng đàn ông thế nào thì tùy các bạn. Câu chuyện
“bi ai” và “hiểm” chính tôi vừa gặp hơn 1 tháng trước tôi vừa kể ra đây, tin hay không
cũng tùy bạn nốt (Ảnh minh họa)
Nói chung, đã khốn nạn, vô duyên thì khốn nạn, vô duyên cho trót. Nhưng tôi vẫn mong những ai đang có chồng hoặc người yêu thì chú ý các vị hương hoa trên người. Đến một ngày nào đó bị "đá" bất ngờ không lý do thì tự hiểu.
Các bạn đọc xong bài này có đánh giá tôi là thằng đàn ông thế nào thì tùy các bạn. Câu chuyện “bi ai” và “hiểm” chính tôi vừa gặp hơn 1 tháng trước tôi vừa kể ra đây, tin hay không cũng tùy bạn nốt. Nhưng tôi vẫn hơi cắn dứt lương tâm mình vì sợ, tôi "cúp điện" trước em như vậy có quá Sở khanh và khốn nạn không hay cũng thông cảm được?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét